Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Gong Gil−Một vẻ đẹp dịu dàng.

Biết đến “The King and the clown” sau 7 năm bộ phim này ra mắt.
Đó là một lần tình cờ lướt web, bắt gặp tạo hình Gong Gil của Lee Jun Ki, trước mắt của tôi chính là một hình ảnh thiếu niên đứng đối diện chiếc gương, khuôn mặt u buồn, ánh mắt nhìn xa xăm. Và cũng chính ấn tượng khá lạ lẫm về tạo hình nhân vật đó, tôi tìm đến “The king and the clown” để giải tỏa lòng hiếu kì.

Mở đầu phim là cảnh hai chàng hề diễn tuồng, cho đến khi tấm vải che mặt được vén lên, hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp của Gong Gil, cũng như bất cứ ai, tôi đã cảm thấy bất ngờ, bất ngờ trước vẻ đẹp tuyệt mỹ mềm mại của một chàng trai, mà cũng rất đỗi tự nhiên không chút gượng gạo.
Điều đó đã khiến tôi chỉ chăm chăm chú ý những đoạn có Gong Gil trong lần đầu tiên xem phim.  Nhưng hình ảnh đẹp đẽ đó ám ảnh tôi mãi, khiến tôi phải xem phim lần thứ 2, thứ 3, để  hiểu rõ về nhân vật này cũng như nội dung phim.
Tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi Gong Gil, từ từng cử chỉ, nét mặt, nụ cười ánh mắt… đều toát lên sự dịu dàng vừa khiến cho người ta thư thái, lại có lúc đau lòng.
Sẽ sai lầm nếu đánh giá cử chỉ của Gong Gil là ẻo lả, tôi cho đó là sự dịu dàng thanh thoát đẹp đẽ của một thiếu niên.
Sự dịu dàng ấy vượt lên trên cả cái dịu dàng của bất cứ một nữ diễn viên nào tôi từng biết đến, nó tự nhiên như thể chính bản thân Gong Gil là như thế, ăn nhập đến tận xương tủy.
Và Lee Jun Ki đã rất thành công khi thể hiện một Gong Gil xinh đẹp đến thế, mà cho dù đã xem những bộ phim thành công sau này của Lee, tôi cũng không thể quên một Gong Gil của thuở ban đầu.