3h 5’
Đêm miên man, không ngủ được.
Lần tìm đọc lại những dòng blog. Nhớ ra cũng có lúc tuyệt vọng mà viết nên câu: “Thì ra cũng chẳng cần một cú sốc gì lớn, chẳng cần nhưng cơn đau thương ầm ĩ, cũng có thể khiến cho lòng người nguội lạnh, rồi một sớm mai đây, không biết còn hóa đến bao xa.”
Gần đây, thường thức khuya, cảm giác đêm vắng, tự nhiên thấy lòng an bình. Không hiểu sao, tôi vẫn thường mơ về thuở ấy, thời cấp ba tràn đầy nhiệt huyết chăng? Mỗi lần tỉnh dậy, dường như lại trải qua thêm 3 năm nữa, dường như trải qua thêm nhiều ngày nhung nhớ , lại thấy khắc khoải lạ thường.
20 năm, chưa thấu rõ thế gian đa sự, mà lòng đã phiền muộn, nỗi chán chường, bước vào cuộc đời mờ mịt.
Ngày xưa, bất mãn thế sự thì quy ẩn sơn lâm. Ngày nay, con người không có quyền được trốn tránh, vẫn phải bước đi. Dù cho đôi chân đã mệt mỏi, trái tim đã hao gầy, lòng nhiệt huyết đã cạn kiệt, tôi cứ phải đi.
Nhớ!