Mỗi khi màn đêm buông xuống cũng là lúc nỗi cô đơn bao trùm
trái tim tôi. Căn phòng ồn ã tiếng cười khi xưa giờ đây chìm trong im ắng, còn
đâu đây hơi thở của thời gian. Dường như niềm vui chưa đến với tôi được bao lâu
đã vội vã bỏ rơi tôi tìm kiếm mối duyên khác.
Những tưởng rằng trái tim này đã đủ cứng rắn qua sự mài dũa
của tháng năm, đã đủ hững hờ với những đổi thay của con người, thế nhưng hết lần
này đến lần khác, giọt máu đau đớn kia vẫn cứ từng hồi rỉ ra từng giọt từng giọt,
âm ĩ trong những ngày dài đau thương bất tận. Nỗi đau bị người phản bội chưa nguôi
ngoai thì nay mai thôi cuộc chia ly kia cũng đến gần, dường như tất cả đã bỏ lại
tôi đơn độc nơi này.
Những cuộc vui ngoài kia chỉ làm cho tâm trạng tôi thêm ủ dột,
đêm về thao thức không thể đi vào giấc ngủ, tôi cứ nhủ thầm giá như mình có thể
mạnh mẽ hơn, có thể vô tình hơn, song cái gọi là tình cảm và những hoài niệm vẫn
cứ cắn phá dày vò tôi không ngơi nghỉ.
Lang thang trên mạng, nơi mà khi xưa tôi vẫn tìm thấy niềm
an ủi, thế những có lẽ mọi người đều đã đủ trưởng thành để không còn vin vào một
thứ hư ảo tìm nguồn vui nữa, những mối duyên chưa kịp chạm ngõ đã vội vã chia
ly. Những tháng ngày này có khác gì khi xưa, từng có một thời chìm trong bóng tối
bơ vơ, vô định. Qúa khứ, hiện tại, tương lai sẽ về đâu. Đã đủ mệt mỏi với tình
người ấm lạnh, một lần nữa tự nhủ với mình: tôi ơi! hãy cố lên!