Cũng một thời
gian dài không viết về chính mình nữa.
Bỗng một
ngày, chừng như lâu lắm, tưởng như trái tim như vô cảm lại bắt đầu xao động. Một
chút xôn xao, một chút mong nhớ, cái cảm giác như đã ngủ quên tự thuở nào chợt
trở lại cuốn tôi vào một tâm trạng mông lung, rối bời và đôi phần sợ hãi.
Tình cảm ấy
như một thứ cạm bẫy ngọt ngào mà nguy hiểm, lý trí lại bắt đầu ồn ào đòi khép cửa
trái tim, bởi vì nó sợ hãi, bởi vì không đúng lúc, không đúng người thì có thể
đi tới đâu.
“Dừng lại”,
lý trí trong tôi vẫn luôn bảo thế, và bắt đầu những lời nói dối như tự lừa gạt
chính mình, như thể điều đó sẽ khiến những xao động đang nhen nhóm kia sẽ lụi
tàn khi chưa kịp nuôi lớn.
Cứ thế
thôi, nhưng chính bản thân tôi lúc này lại không dám nói trước được điều gì,
tôi ghét cái cảm giác này, thật vô định, và thấy mình yếu đuối.
Thôi vậy,
hãy để thêm một thời gian nữa cho con tim bình ổn!