Hôm trước tình cờ đọc được một bài viết về nhân vật Công Tôn Sách trong ‘Tuổi trẻ của Bao thanh thiên’. Đại loại là bàn đến sự ‘di tình biệt luyến’ của tác giả đối với chàng Công Tôn Sách – Nhậm Tuyền sang Công Tôn Sách−Triệu Dương.
Sở dĩ đề cập vấn đề này ở đây vì khi đọc bài viết kia có nhiều sự đồng cảm lắm.
Ngày xưa cũng là một tín đồ trung thành của loạt phim này, xem được 2 phần. Đến phần 3, hai diễn viên chính đều đổi người, làm cho bản thân chẳng còn hứng thú để tiếp tục theo dõi, vậy nên đứt đoạn giữa đường.
Cái gọi ‘mất hứng thú’ ở đây, chẳng phải là do anh Triệu Dương kia không đẹp bằng Nhậm Tuyền, cũng chẳng phải là anh diễn chẳng đạt như ai kia, chỉ vì 2 chữ ‘nhận định’.
Hai chữ này đối với tôi là một thứ chẳng cưỡng lại được. Một khi nhận định, vài diễn Công Tôn Sách là của Nhậm Tuyền rồi thì chẳng ai thay thế được anh.
Cũng bởi vậy, đôi khi ngẫm nghĩ lại những gì mình đã trải qua cảm thấy cũng thật trái khoáy. ‘Nhận định’−có thể coi như cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong lòng, ví như ấn tượng đầu tiên gặp 1 người, liền cảm thấy có thiện cảm, cứ như vậy cảm giác liên tục trong thời gian dài sau đó. Một khi nhận định đúng, thì chẳng có gì để nói, nhưng một khi sai lầm, đôi khi chuốc lấy rất nhiều thất vọng.
Giống như hiện tại vậy! Luôn luôn xem người đó đặt ở một vị trí đặc biệt, cứ như thế cho đến một ngày, mọi tình cảm đều vỡ tan, thất vọng thật nhiều. Lần đầu tiên, cứ mãi biện hộ thay cho người đó, đến lần thứ hai, cho đến lần thứ ba, tất cả đều nguội lạnh. Không đáng, thật sự không đáng.
‘Nhận định’ là một sự cố chấp đầy cảm tính.