Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Sau những ngày thi


Những ngày thi đã qua đi, lúc này từng ngày trôi qua trong bình yên đôi khi lại trống rỗng đến vô định.
Ngoài sân, trời đổ mưa nhẹ, một mùa giáng sinh nữa  sắp về, những cơn nóng oi ả của Sài Gòn cũng tạm lui nhường chút gió se lạnh phả vào trời đất.
Tháng 12, lòng trống trải, những tối thức khuya, lượn lờ trên thế giới ảo, vẫn không tìm thấy chút vui vẻ, không hào hứng với những cuốn ngôn tình, đam mỹ. Tất cả những hoa mỹ như rơi vào nhàm chán, lạnh lẽo. Muốn tìm kiếm một điều gì đó vừa tươi đẹp lại không quá khoa trương.

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Suy nghĩ lan man

Hôm trước tình cờ đọc được một bài viết về nhân vật Công Tôn Sách trong ‘Tuổi trẻ của Bao thanh thiên’. Đại loại là bàn đến sự ‘di tình biệt luyến’ của tác giả đối với chàng Công Tôn Sách Nhậm Tuyền sang Công Tôn SáchTriệu Dương.
Sở dĩ đề cập vấn đề này ở đây vì khi đọc bài viết kia có nhiều sự đồng cảm lắm.
Ngày xưa cũng là một tín đồ trung thành của loạt phim này, xem được 2 phần. Đến phần 3, hai diễn viên chính đều đổi người, làm cho bản thân chẳng còn hứng thú để tiếp tục theo dõi, vậy nên đứt đoạn giữa đường.
Cái gọi ‘mất hứng thú’ ở đây, chẳng phải là do anh Triệu Dương kia không đẹp bằng Nhậm Tuyền, cũng chẳng phải là anh diễn chẳng đạt như ai kia, chỉ vì 2 chữ ‘nhận định’.
Hai chữ này đối với tôi là một thứ chẳng cưỡng lại được. Một khi nhận định, vài diễn Công Tôn Sách là của Nhậm Tuyền rồi thì chẳng ai thay thế được anh.
Cũng bởi vậy, đôi khi ngẫm nghĩ lại những gì mình đã trải qua cảm thấy cũng thật trái khoáy. ‘Nhận định’có thể coi như cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong lòng, ví như ấn tượng đầu tiên gặp 1 người, liền cảm thấy có thiện cảm,  cứ như vậy cảm giác liên tục trong thời gian dài sau đó. Một khi nhận định đúng, thì chẳng có gì để nói, nhưng một khi sai lầm, đôi khi chuốc lấy rất nhiều thất vọng.
Giống như hiện tại vậy! Luôn luôn xem người đó đặt ở một vị trí đặc biệt, cứ như thế cho đến một ngày, mọi tình cảm đều vỡ tan, thất vọng thật nhiều. Lần đầu tiên, cứ mãi biện hộ thay cho người đó, đến lần thứ hai, cho đến lần thứ ba, tất cả đều nguội lạnh. Không đáng, thật sự không đáng.
 ‘Nhận định’ là một sự cố chấp đầy cảm tính.

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Đêm quạnh quẽ


3h 5’
Đêm miên man, không ngủ được.
Lần tìm đọc lại những dòng blog. Nhớ ra cũng có lúc tuyệt vọng mà viết nên câu: Thì ra cũng chẳng cần một cú sốc gì lớn, chẳng cần nhưng cơn đau thương ầm ĩ, cũng có thể khiến cho lòng người nguội lạnh, rồi một sớm mai đây, không biết còn hóa đến bao xa.”
Gần đây, thường thức khuya, cảm giác đêm vắng, tự nhiên thấy lòng an bình. Không hiểu sao, tôi vẫn thường mơ về thuở ấy, thời cấp ba tràn đầy nhiệt huyết chăng? Mỗi lần tỉnh dậy, dường như lại trải qua thêm 3 năm nữa, dường như trải qua thêm nhiều ngày nhung nhớ , lại thấy khắc khoải lạ thường.
20 năm, chưa thấu rõ thế gian đa sự, mà lòng đã phiền muộn, nỗi chán chường, bước vào cuộc đời mờ mịt.
Ngày xưa, bất mãn thế sự thì quy ẩn sơn lâm. Ngày nay, con người không có quyền được  trốn tránh, vẫn phải bước đi. Dù cho đôi chân đã mệt mỏi, trái tim đã hao gầy, lòng nhiệt huyết đã cạn kiệt, tôi cứ phải đi.
Nhớ!

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Khuynh thế hoàng phi− Tình yêu và thủ đoạn

Câu chuyện tình yêu chốn cung cấm vốn không phải là đề tài mới mẻ, cái cuốn hút tôi đi đến hết câu chuyện là giọng văn tự sự trầm buồn của tác giả.
Sự thành công của tác phẩm nổi bật hơn cả đó là cốt truyện kết cấu chặt chẽ, những âm mưu tranh đấu khốc liệt trên con đường mưu chước quyền thế được thể hiện rất rõ ràng, khiến cho đọc giả dễ dàng cảm nhận sự u tối đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của cung đình, lầu cao.
Tuy nhiên, bản thân tôi không thể yêu thích được tác phẩm này. Nguyên cớ, có lẽ bởi không yêu thích nam nữ chính của truyện.
Đầu tiên phải nhắc đến đó là nam chính : Nạp Lan Kì Hữu. Đây là nhân vật gây cho tôi ấn tượng mạnh mẽ nhất, một con người đầy tài năng, lí trí, dù cho trong chuyện có vô vàn người tài ba, thì cũng không ai có thể vượt qua được anh ta, cũng như có bao nhiêu thủ đoạn cũng không qua mắt được Kì Hữu. Sự lãnh tĩnh, quyết đoán đã là đặc điểm đại diện cho nhân vật này. Xét trên địa vị, anh ta là một vị quân vương tốt, nhưng trong tình yêu, anh ta là một người yêu tồi.

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Thổn thức tuổi 20.


Tuổi 20, tôi bâng khuâng nhìn lại một chặng đường. 20 năm cho nhiều thứ được hình thành, nhiều thứ đã được thời gian rửa trôi không lưu dấu vết.
Không còn đủ kiên nhẫn để ngồi xem một bộ phim tình cảm Hàn Quốc.
Không còn tìm được cảm xác đã làm nên một bài thơ.
Không đọc được những cuốn truyện trinh thám dài nữa.
Không còn đón nghe chương trình top-40 mỗi chiều cuối tuần.
Không còn thói quen đút tay vào túi quần, đi lang thang trên những đoạn đường.
Không còn thói quen học thuộc lời bài hát.
Không còn  dễ dàng lộ ra cái tính tùy hứng, nóng nảy.
Mặc dù nhiều thứ đã không còn lại như thế, nhưng còn rất nhiều điều đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Vẫn yêu mưa, lại ghét mưa đến bất thường.
Vẫn thích nghe những bản nhạc buồn.
Vẫn hay viết lại những cảm xúc của bản thân.
Vẫn thích ăn kem, thích cái vị ngọt ngào lành lạnh của nó.
Vẫn yêu thích cuốn truyện Harry Potter cuồng nhiệt.
Vẫn hay buồn vu vơ, dễ thất vọng vì một lần thất hứa của ai đó.
Tuổi 20 của tôi, bắt đầu. Những gì đã xóa đi, những gì còn giữ lại và những gì đang ấm ủ hình thành.

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Là tự em đa tình.






Như hoa như mộng
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta.
Mưa bụi triền miên
Giọt lệ yên chi nhẹ rơi trên khóe môi
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết.
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng.
Chìm say vào giấc mộng cuồng si.
Kiếp này đã không còn tìm kiếm
Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui,
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em vẫn đa tình
Thâm tình không hiểu được người tiều tụy
Tan biến trong làn mưa mờ khuất.
Bài nhạc là lời tự tình của người con gái trong tình yêu lặng thầm. Tiếng nhạc êm ái như chạm vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng. Lời ca đẹp tựa người thiếu nữ ngắm mưa phùn bên khung cửa sổ.
Đêm vắng, lắng nghe khúc ca này lại nghĩ đến mưa phùn, những hạt mưa rất mảnh, từng hạt từng hạt gieo trên mặt đất, lại rất dày, như một màn sương mờ ảo, khiến cho người ta chìm đắm lúc nào không hay.

Khi tất cả bỗng trở thành hoang vắng.


Có một ngày chợt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lại nhận ra mọi thứ xung quanh đã trở nên hoang vắng.
Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã đổ về cảnh chiều. Những tia nắng còn sót lại yếu ớt lẻn qua khung cửa đọng lại trên giá sách.
 Căn phòng trống, những cuốn sách ngổn ngang, tiếng quạt máy còn rì rầm, như nhắc nhở guồng quay điên cuồng của cuộc sống thành thị.
Tôi bước xuống gác tìm tòi căn nhà quen thuộc mà hôm nay lại xa cách đến kì lạ. Cánh cửa lớn vẫn im lìm, như chờ đợi người trở về thức tỉnh, nhưng không một ai cả. Vài chiếc xe đạp dựng đứng trong một góc nhỏ.
Kim đồng hồ vẫn lạch cạch chuyên chú trên quỹ đạo tròn, vòng kim ngắn đã chỉ đến con số bốn.
Vòng ra sau phòng tắm, múc một ca nước lạnh, rửa mặt, càng tỉnh táo lại càng cảm thấy không gian tiêu điều.
Trời chiều, gió lặng. Không một ai trở về, vẫn không có ai trở về…

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Đêm 8/9/2011

Có những thứ tưởng chừng đã ngủ yên nhưng thật ra chúng vẫn tồn tại lặng lẽ trong lòng.
Câu chuyện tình cảm trong “câu chuyện Bắc Kinh” cứ ám ảnh trong tâm trí tôi. Nó như chứng bệnh thấp khớp ở người già, mỗi khi trở trời, lại thấy đau buốt.
Mà có thể bản chất của thứ ám ảnh đó là hai chữ thời gian. Không chỉ có câu chuyện Bắc Kinh mà rất nhiều rất nhiều những câu chuyện tôi đã đọc qua đều để lại trong tôi nỗi hoang mang kì lạ. Từ những câu chuyện đẫm nước mắt, đến những câu chuyện kết thúc đầy hoan hỉ. Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi kết thúc xong, chúng vẫn khiến cho tâm trạng của tôi rất tệ, như phải chia xa một người bạn, một thời gian sau bất chợt nhớ lại, lại có cảm giác hoài niệm cố nhân.
Mỗi câu chuyện như một câu chuyện của đời người, tôi chỉ là một lữ khác qua đường, xem họ khóc cười, phó mặc cho những khung cảnh ấy lướt qua tầm mắt. Câu chuyện vui là một người bạn hoạt bát, câu chuyện buồn là một kẻ nội tâm u uất