Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Khi tất cả bỗng trở thành hoang vắng.


Có một ngày chợt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lại nhận ra mọi thứ xung quanh đã trở nên hoang vắng.
Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã đổ về cảnh chiều. Những tia nắng còn sót lại yếu ớt lẻn qua khung cửa đọng lại trên giá sách.
 Căn phòng trống, những cuốn sách ngổn ngang, tiếng quạt máy còn rì rầm, như nhắc nhở guồng quay điên cuồng của cuộc sống thành thị.
Tôi bước xuống gác tìm tòi căn nhà quen thuộc mà hôm nay lại xa cách đến kì lạ. Cánh cửa lớn vẫn im lìm, như chờ đợi người trở về thức tỉnh, nhưng không một ai cả. Vài chiếc xe đạp dựng đứng trong một góc nhỏ.
Kim đồng hồ vẫn lạch cạch chuyên chú trên quỹ đạo tròn, vòng kim ngắn đã chỉ đến con số bốn.
Vòng ra sau phòng tắm, múc một ca nước lạnh, rửa mặt, càng tỉnh táo lại càng cảm thấy không gian tiêu điều.
Trời chiều, gió lặng. Không một ai trở về, vẫn không có ai trở về…

0 nhận xét:

:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X
=(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] :-t b-( :-L

Đăng nhận xét