Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Tản mạn...

Lại một cái tết nữa sắp đến.
Sài Gòn, nơi đây vẫn phả những hơi nóng dài đến triền miên. Chẳng thấy được làn gió xuân khi ấy, chỉ còn đọng lại trong kí ức mà thôi.
Chợt nhớ ngày ấy có lần nằm mộng thấy người, bản thân yêu đến mê mệt, nhưng lại tuyệt vọng khi người ấy ra đi, cái cảm giác đó dù là trong mơ mà cứ ám ảnh đến chân thật.
Năm nay đã hai mươi tuổi rồi, chẳng còn nhỏ gì nữa, tâm tư lúc này so với trước quả là có nhiều thay đổi. Ước mơ khi xưa thật nhiều, thật lớn, đến bây giờ lại chẳng biết đi về đâu. Thật có khi muốn buông xuôi tất cả, cứ bình bình đạm đạm mà sống, chuyện gì đến rồi sẽ đến. Nhưng mà con người quả thật rất mâu thuẫn, muốn vinh hoa, muốn địa vị nào phải chuyện ngồi yên là có được.
Ngẫm lại đọc đam mỹ đến nay cũng đã nửa năm, cái hay cái dở, ngũ vị tạp trần cũng là lưu luyến pha trộn vào nhau, thích cái hư không nhẹ nhàng vướng theo chút buồn trong văn của Hoan Hỉ, thích chất thật, lúc hỉ cực lúc thê lương của Phong Duy, thích cái ngây ngô..nghịch ngợm của Phiền Lạc, lại ưa cái trầm ngâm trong “Nhất niệm chi gian” của Tô Đặc.
Cũng như hai mươi năm qua, có thứ đã ra đi không lưu dấu vết, có thứ lại cứ in hằn như khảm vào tâm can. Những kỉ niệm tuổi thơ chồng chéo lên nhau…ngày ấy bầu trời hẳn là lớn lắm, xanh lắm cho nên tiếng cười mới đặc biệt vang vọng đến bây giờ. Có những người bạn đi qua đời tôi, đến rốt cuộc chắc đã cập bến rồi hay chưa cũng không rõ nữa. Kẻ đồng hành dài nhất đến nay cũng không quá bốn năm.
Nhiều năm trước, tết về hoan hỉ…đến năm nay sự việc đã đổi thay.
Đến năm ấy có người kề cạnh, qua năm nay biết có còn chăng?

0 nhận xét:

:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X
=(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] :-t b-( :-L

Đăng nhận xét