Mỗi khi buồn lại lắng nghe khúc tiêu này…………..
Dường như càng lớn con người lại càng mất nhiều sai lầm hơn. Tôi từng nói với bản thân mình, dù có làm gì, quyết định gì thì nhất định về sau cũng đừng để cho bản thân phải hối hận. Thế nhưng thời gian trở lại đây, lại có cảm giác nuối tiếc rất nhiều điều…nhận thấy bản thân mình không thể thoải mái mà chấp nhận mọi việc để tiếp tục đi tiếp. Có đôi lúc cảm thấy vô cùng mệt mỏi…đến nảy sinh một ý nghĩ buồn cười, có lẽ mình sẽ sống không qua nổi tuổi ba mươi, nếu như cái chết không liên lụy đến ai, có lẽ cũng là một điều tốt.
Đến lúc này duyên tình đối với đam mỹ đã cạn rồi. Nhưng bản thân lại bắt đầu đọc lại ngôn tình……..haizzzzzzzzzz.
Ngày xưa đọc truyện của Đại Phong Quát Qúa, cũng là một đoạn thời gian sầu não với cái gì là tam sinh tam thế, câu chuyện về nhân sinh, nhân gian, thiên giới cách biệt, này là kiếp trước, kiếp sau…luân hồi khổ ải. Có người từng nói với tôi, không thích nhưng câu chuyện về thần tiên như thế. Câu chuyện của đời người chỉ là kéo dài khoảng mấy chục năm, nếu nhân gian luôn buồn phiền vì thời gian thấm thoát thoi đưa, thì nơi thiên giới ấy, lại bao trùm nỗi cô tịch của không gian rộng lớn, thời gian bất tận. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ có một niềm đam mê nào mãnh liệt đối với những câu chuyện huyền ảo như vậy. Nhưng hễ sa vào đó vẫn là không dứt ra được. Con người một khi chết đi,dù là yêu, ghét cũng trở thành hư không hay sao? Chuyện thần tiên lại không như thế, dù chết đi, thì lại có luân hồi, lại có yêu hận, bắt đầu nối tiếp một chuỗi duyên nợ của kiếp trước, cứ như vậy mà kéo dài đến mấy ngàn năm.
Người ta nói năm trăm năm ngoái đầu nhìn lại, mới được một kiếp kề vai. Thử hỏi kiếp trước có bao nhiều yêu thương quyến luyến mới có được nhân duyên kiếp này.