Bồ công anh và gió... |
Thời gian này lại bắt đầu lao vào những đợt kiểm tra liên tiếp, còn lo chuyển nhà trọ nữa cảm thấy có đôi phần mệt mỏi.
Ở nơi đây đã được một năm, bây giờ chuyển đi không khỏi có chút luyến tiếc. Thử nghĩ bản thân tôi là một người may mắn, sự chân thành của mọi người trong suốt thời gian qua đối với tôi là một niềm hạnh phúc. Có bữa tiệc vui nào lại không tàn, nhưng lại không nghĩ đến bữa tiệc này lại tàn nhanh đến thế. Đáng lẽ nên vui mừng bởi nơi ở mới sẽ lại cùng những người bạn thời cấp ba bên nhau, nhưng mà…..Haizzzzzzza, có lẽ từ dạo đọc đam mỹ đến nay, bản thân tôi đã vô tình sa vào cái vòng ủy mị luẩn quẩn ấy mà không hề hay biết, bản thân trở nên đa sầu đa cảm, hay nghĩ suy về những chuyện duyên phận của con người.
Khi xưa vẫn biết âm nhạc rất dễ đi vào lòng người, có đôi lúc nghe một bản nhạc buồn cũng khiến tôi trở nên phiền não, đến nay lại nhận thấy văn chương cũng là thứ dễ dàng khơi dậy cảm xúc đến thế. Có lần đọc một áng văn, lại nghe một khúc nhạc, khiến bản thân phải khóc một trận…thật mất mặt…
Kết thúc một phần duyên nơi này để bắt đầu đoạn duyên phận ở nơi khác…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét