Buông bỏ mà không phải là buông tay? Tôi thích dùng động từ
này hơn bởi nó có cảm giác nhẹ nhõm, không có điều gì khiến tôi phải luyến tiếc
nữa. Công việc đầu tiên của tôi, tôi đã từng tự an ủi, đã từng cố gắng thích ứng,
đã từng ngẫm nghĩ thật nhiều để tìm ra những ưu điểm, để có một lý do thích
đáng níu kéo bước chân tôi đến thời gian hiện tại.
Đến bây giờ, sức chịu đựng của tôi, giới hạn cho phép để cái
tôi trong tôi nhẫn nhịn đã cạn. Đã đến lúc buông bỏ nó!
Khoảng hơn một tháng nữa thôi, không còn một điều gì có thể
thay đổi quyết định này, đi và sẽ ra đi, cứ nghĩ đến lại thấy nhẹ lòng lắm.
Viễn cảnh ấy khiến cho tôi có thêm năng lượng cũng như sự
kiên nhẫn đối với những ích kỷ, và tham lam vụn vặt. Dù bước khỏi nơi đây tôi sẽ
có những tháng ngày bắt đầu chật vật để tìm kiếm công việc mới, và biết đâu
công việc mới đó, tôi phải đón nhận những thử thách khó khăn. Nhưng có gì phải
băn khoăn chứ, con đường tôi chọn, tôi sẽ không hối hận, không chối bỏ trách
nhiệm. Tôi biết mình muốn gì và sẽ phải làm gì.
Tôi rời đi và tìm lại chính mình thôi. Tháng 12 ơi!!!
bạn ơi, cho mình hỏi đoạn nhạc trong blog của bạn tên là gì vậy ?
Trả lờiXóaĐó là một đoạn sáo trong phim 'Hiệp nữ phá thiên quan'. Bạn có thể nghe tại đây
Trả lờiXóahttp://mp3.zing.vn/bai-hat/Hiep-nu-pha-thien-quan-Tieu/IW6UWU7C.html