Thứ Năm, 31 tháng 12, 2020

Viết cho ngày cuối năm


Một năm nữa lại trôi qua, một năm cũng không quá suôn sẻ với tất cả mọi người.

Đại dịch toàn cầu và những  tác động không nhỏ của nó đối với thế giới và riêng tôi.

Nhưng dù gì thì cũng là một năm với thu hoạch được nhiều kinh nghiệm công việc, những cố gắng cũng đang dần thu trái ngọt.

Những khó khăn đã vượt qua cũng để lại cho bản thân nhiều chiêm nghiệm.

Có những mối quan hệ mới từ những đồng nghiệp mới, những đối tác khách hàng.

Một khoảng lặng khi mất đi một người bạn, nhưng lại giúp tôi và chúng ta trân trọng nhau hơn.

Một năm sức khỏe không được tốt lắm, hao hụt nhiều nhưng cũng nhận lại được tình cảm yêu thương từ gia đình, những người bạn lâu không liên lạc.

Và qua hôm nay, chào đón một năm mới, hy vọng sẽ khởi sắc hơn, tự chúc mình và gia đình sang năm sẽ thuận lợi và có được sức khỏe tốt.


Thứ Tư, 23 tháng 12, 2020

Tiễn bạn lên đường

 


3h sáng ngày 22/10/2020, một thành viên của CK4 đã mãi mãi đi xa.

Năm 2020 là một năm tràn đầy những mất mác, năm 2020 mang một người bạn của lớp chúng tôi rời đi vĩnh viễn.

Từ thời điểm biết tin bạn bệnh đến lúc bạn mất chưa đầy 2 tháng, quá nhanh chóng khiến cho cả tôi và mọi người đều cảm thấy khó chấp nhận, tiếc thương cho cuộc đời ngắn ngủi của bạn, bao nhiêu dự định vẫn còn dở dang phía trước.

Cậu bạn có dáng người gầy gầy, nụ cười ngây ngô, lúc nào cũng vui vẻ ấy thật sự đã bỏ lại cuộc chơi với đời, bỏ lại chúng tôi sau này với những lần họp lớp không còn trọn đủ thành viên.

Bỗng chốc thấy cuộc sống quá đỗi vô thường, chúng tôi, những người bạn từ thuở thiếu thời, trải qua 15 năm, có những khi gắn bó, nhưng lúc cách xa do nhưng lo toan của  công việc, thế nhưng thứ tình cảm 15 năm trân quý ấy vẫn luôn tồn tại, vẫn mặc định rằng lúc nào đó chúng ta sẽ gặp nhau, ngồi tán dóc và bàn đủ thứ linh tinh trên đời này. Đôi khi chúng tôi vẫn lỡ dở những lần hò hẹn, nhưng rồi lại nghĩ: “ Bạn vẫn ở đó thôi, hôm nay không gặp được thì lúc khác vậy.”. Ai ngờ được đâu, một ngày, một trong số chúng tôi không còn luôn luôn ở lại đây nữa.

Cảm xúc ùa về trong tôi, rồi lại trống vắng đến nghẹt thở. Chúng tôi ngồi lại trầm mặc trong lúc đưa tiễn bạn đoạn cuối con đường, mong rằng ở một nơi nào đó trên thế giới này, nơi bạn đặt chân đến: bạn sẽ được bình an và luôn vui vẻ. An nghỉ bạn tôi nhé!

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2020

Mưa đầu mùa



Trời đổ cơn mưa chiều làm dịu đi cái nóng của những ngày nắng dai dẳng của miền đất này.
Trời đã vào tháng tư, một năm đại dịch toàn cầu với thật nhiều khó khăn, công việc áp lực khiến tôi có đôi phần mệt mỏi và nảy sinh nhiều suy nghĩ tiêu cực.
Đôi khi muốn phó mặc tất cả, không cần bận tâm để đầu óc thư giãn một chút.
Cảm thấy càng già đi, thì tâm yên bình càng mạnh, không muốn cầu tiến nữa, chỉ muốn an phận làm một công việc nhàn nhã, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Muốn cuối tuần trồng ít rau cỏ, muốn cafe với vài đứa em thân thiết. Muốn ngủ nướng thêm chút nữa.
Muốn có thể dựa dẫm vào một bờ vai.
Năm nay có lẽ là một năm không may mắn, nhiều dự định gặp trắc trở, công việc lại không mấy suôn sẻ. Mong rằng sự việc sẽ thuận lợi hơn trong thời gian sau.