Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Là tự em đa tình.






Như hoa như mộng
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta.
Mưa bụi triền miên
Giọt lệ yên chi nhẹ rơi trên khóe môi
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết.
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng.
Chìm say vào giấc mộng cuồng si.
Kiếp này đã không còn tìm kiếm
Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui,
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em vẫn đa tình
Thâm tình không hiểu được người tiều tụy
Tan biến trong làn mưa mờ khuất.
Bài nhạc là lời tự tình của người con gái trong tình yêu lặng thầm. Tiếng nhạc êm ái như chạm vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng. Lời ca đẹp tựa người thiếu nữ ngắm mưa phùn bên khung cửa sổ.
Đêm vắng, lắng nghe khúc ca này lại nghĩ đến mưa phùn, những hạt mưa rất mảnh, từng hạt từng hạt gieo trên mặt đất, lại rất dày, như một màn sương mờ ảo, khiến cho người ta chìm đắm lúc nào không hay.

Khi tất cả bỗng trở thành hoang vắng.


Có một ngày chợt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lại nhận ra mọi thứ xung quanh đã trở nên hoang vắng.
Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã đổ về cảnh chiều. Những tia nắng còn sót lại yếu ớt lẻn qua khung cửa đọng lại trên giá sách.
 Căn phòng trống, những cuốn sách ngổn ngang, tiếng quạt máy còn rì rầm, như nhắc nhở guồng quay điên cuồng của cuộc sống thành thị.
Tôi bước xuống gác tìm tòi căn nhà quen thuộc mà hôm nay lại xa cách đến kì lạ. Cánh cửa lớn vẫn im lìm, như chờ đợi người trở về thức tỉnh, nhưng không một ai cả. Vài chiếc xe đạp dựng đứng trong một góc nhỏ.
Kim đồng hồ vẫn lạch cạch chuyên chú trên quỹ đạo tròn, vòng kim ngắn đã chỉ đến con số bốn.
Vòng ra sau phòng tắm, múc một ca nước lạnh, rửa mặt, càng tỉnh táo lại càng cảm thấy không gian tiêu điều.
Trời chiều, gió lặng. Không một ai trở về, vẫn không có ai trở về…

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Đêm 8/9/2011

Có những thứ tưởng chừng đã ngủ yên nhưng thật ra chúng vẫn tồn tại lặng lẽ trong lòng.
Câu chuyện tình cảm trong “câu chuyện Bắc Kinh” cứ ám ảnh trong tâm trí tôi. Nó như chứng bệnh thấp khớp ở người già, mỗi khi trở trời, lại thấy đau buốt.
Mà có thể bản chất của thứ ám ảnh đó là hai chữ thời gian. Không chỉ có câu chuyện Bắc Kinh mà rất nhiều rất nhiều những câu chuyện tôi đã đọc qua đều để lại trong tôi nỗi hoang mang kì lạ. Từ những câu chuyện đẫm nước mắt, đến những câu chuyện kết thúc đầy hoan hỉ. Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi kết thúc xong, chúng vẫn khiến cho tâm trạng của tôi rất tệ, như phải chia xa một người bạn, một thời gian sau bất chợt nhớ lại, lại có cảm giác hoài niệm cố nhân.
Mỗi câu chuyện như một câu chuyện của đời người, tôi chỉ là một lữ khác qua đường, xem họ khóc cười, phó mặc cho những khung cảnh ấy lướt qua tầm mắt. Câu chuyện vui là một người bạn hoạt bát, câu chuyện buồn là một kẻ nội tâm u uất

Một chút hoài niệm...


Hôm nay tâm trạng rất hỗn loạn, cảm thấy nhớ tới bộ đam mỹ đầu tiên đã đọc, nhớ cái tên Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn, đã từ lâu kể từ lúc đọc xong bộ truyện đầy ám ảnh này. Đây là một thiên tình cảm khuấy động nhân tâm, đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi trong một thời gian dài. Mặc dù đến hôm nay điều đó đã nguôi ngoai phần nào, nhưng đôi khi một nỗi nao nao vẫn ập đến bất thường như lúc này đây.
Nhớ đến một Tiếu Khuynh Vũ tưởng vô tình nhưng rất đỗi nặng tình, tưởng nhẫn tâm nhưng lại vô cùng bác ái. Một con người tài năng vô song nhưng số mệnh lại khắc nghiệt đến đau lòng.
Nhớ đến một Phương Quân Càn kiệt ngạo bất tuân, tưởng phong lưu lại rất chung tình, vì một người có thể hy sinh tất cả.
Tình của họ, quả thật ám ảnh, quá đẹp mà cũng quá đau lòng. Không muốn nghĩ đến nhưng bất giác lại nghĩ đến. Đã bao lần muốn viết một bài viết thật đặc biệt dành cho hai con người ấy thế nhưng lần này đến lần khác lại chùn lòng. Bởi chẳng có ngôn từ nào có thể diễn tả được hết ý vị của một đoạn trường khổ mệnh, một đoạn khuynh luyến ấy như một nỗi nhớ bất tận về quá khứ: thuở ban đầu sơ ngộ, uống trà luận võ, thay cha ra trận, hợp sức đánh giặc, chia ly tái ngộ, này tình này nghĩa, yêu hận đan xen…tất cả như một dòng chảy vô hình uốn xiếc vào từng ngõ ngách của trái tim, đau đến tê tâm liệt phế.
Bỗng hoài niệm về khoảng thời gian ấy, vui trong nỗi vui của họ, đau cho nỗi đau của họ.
Muốn buông xuôi tất cả quá, rũ bỏ những lo toan tính toán.