Hôm nay tâm trạng rất hỗn loạn, cảm thấy nhớ tới bộ đam mỹ đầu tiên đã đọc, nhớ cái tên Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn, đã từ lâu kể từ lúc đọc xong bộ truyện đầy ám ảnh này. Đây là một thiên tình cảm khuấy động nhân tâm, đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi trong một thời gian dài. Mặc dù đến hôm nay điều đó đã nguôi ngoai phần nào, nhưng đôi khi một nỗi nao nao vẫn ập đến bất thường như lúc này đây.
Nhớ đến một Tiếu Khuynh Vũ tưởng vô tình nhưng rất đỗi nặng tình, tưởng nhẫn tâm nhưng lại vô cùng bác ái. Một con người tài năng vô song nhưng số mệnh lại khắc nghiệt đến đau lòng.
Nhớ đến một Phương Quân Càn kiệt ngạo bất tuân, tưởng phong lưu lại rất chung tình, vì một người có thể hy sinh tất cả.
Tình của họ, quả thật ám ảnh, quá đẹp mà cũng quá đau lòng. Không muốn nghĩ đến nhưng bất giác lại nghĩ đến. Đã bao lần muốn viết một bài viết thật đặc biệt dành cho hai con người ấy thế nhưng lần này đến lần khác lại chùn lòng. Bởi chẳng có ngôn từ nào có thể diễn tả được hết ý vị của một đoạn trường khổ mệnh, một đoạn khuynh luyến ấy như một nỗi nhớ bất tận về quá khứ: thuở ban đầu sơ ngộ, uống trà luận võ, thay cha ra trận, hợp sức đánh giặc, chia ly tái ngộ, này tình này nghĩa, yêu hận đan xen…tất cả như một dòng chảy vô hình uốn xiếc vào từng ngõ ngách của trái tim, đau đến tê tâm liệt phế.
Bỗng hoài niệm về khoảng thời gian ấy, vui trong nỗi vui của họ, đau cho nỗi đau của họ.
Muốn buông xuôi tất cả quá, rũ bỏ những lo toan tính toán.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét