Tôi đã đọc
câu chuyện này từ khá lâu, nhưng phải đợi cho cảm giác tiếc nuối vì kết thúc
của câu chuyện qua đi tôi mới bắt đầu gõ những dòng cảm nhận này.
Một câu
chuyện có kết thúc đi khỏi quỹ đạo thường của bao câu chuyện khác, bởi thế mà
nó khác lạ, và bởi thế mà nói làm tôi mang một cảm giác khá buồn bực.
Chẳng phải
mọi câu chuyện trong thế giới ngôn tình này đều đưa cô gái về bên người đàn
ông tốt nhất yêu thương cô nhất hay
sao?
Khi đọc “Bí
mật bị thời gian vùi lấp”,tôi vẫn luôn mong và luôn nghĩ rằng đến cuối cùng Tô
Mạn sẽ đến với Lục Lệ Thành, mà không phải là Tống Dực.
Tống Dực là
một người đàn ông thành đạt và từng trải, nhưng tại sao anh lại thiếu tinh tế
để cảm nhận trái tim của Tô Mạn.
Nguyên nhân
chỉ có thể là tình yêu của anh không đủ lớn để bao bọc cho người mình yêu. Anh
yêu cô nhưng lại nhiều lần đẩy cô vào tình cảnh xấu hổ cùng đau khổ. Lần gặp gỡ
giữa anh, Hứa Liên Sương và cô hẳn là hoàn cảnh trớ trêu nhất, anh yêu cô, anh
sợ hãi phải nói sự thật, rồi rút cuộc anh vô tình khiến cô phải đối mặt với đau
khổ và hoang mang nhiều hơn gấp bội.
Ngay khi lúc
Tô Mạn đau khổ nhất, loay hoay chống chọi với áp lực tình cảm, cùng cái chết
cận kề của người cha. Anh đang ở đâu, anh đã làm gì được cho cô? Anh đang ở bên
Hứa Liên Sương−người bạn thân nhất của cô, và rồi anh cũng chẳng làm được gì
cho cô cả.
Chính lúc đó
người cận kề lo lắng cho cô vẫn luôn là anh−Lục Lệ Thành. Lệ Thành đến bên cô,
dùng cả trái tim để yêu cô, bởi vì thế nên anh mới đủ tinh tế để
nhìn thấy tất cả khó khăn, đau khổ của cô, anh cũng đủ khéo léo giúp đỡ cô mà
vẫn khiến cô thoải mái chấp nhận.
Thật rõ ràng
để xét đoán giữa hai người đàn ông đó, nên tôi cứ hy vọng, và thất vọng, vẫn cứ
lật lại câu chuyện, nếu như sau nhiều năm trôi qua, người gặp lại Tô Mạn đầu
tiên không phải Tống Dực mà là Lục Lệ Thành, phải chăng người mà Tô Mạn chọn sẽ
là Lệ Thành?
Nhưng mà tôi
lại quên mất một điều, tôi cứ mãi xem xét hai người đàn ông, mà quên mất quyền
quyết định là của Tô Mạn. Tống Dực hơn Lệ Thành ở một điểm, một điểm vô cùng
quan trọng đó là Tô Mạn yêu anh. Cô ấy yêu anh, chờ anh đến tận mười năm cơ mà?
Đủ để thấy tình yêu ấy chấp nhất như thế nào.
Tôi đã đọc ở
đâu đó một câu: “Tình yêu của Lục Lệ Thành trở thành vô nghĩa vì anh thiếu một
lời yêu.”
Nhưng mà
thật ra thì Lệ Thành đã hơn một lần bày tỏ tình yêu đó rồi, chẳng qua là anh
không tỏ tình trực tiếp bằng ba tiếng “Anh yêu em” mà thôi. Bài hát “Because I love you” mà anh bật cho cô
nghe hẳn để chuyển tải hết tình cảm của anh. Thế nhưng Tô Mạn có nhận ra không?
Trái tim phụ nữ nhạy cảm lắm, hơn nữa lại đối với người đã làm biết bao nhiêu
việc cho cô, sao có thể không nhận qua, chẳng qua là cô cố ý giả vờ như không
biết như một lời từ chối đó thôi.
Vậy cho nên,
dù Lục Lệ Thành có tốt nhiều hơn nữa, có yêu cô nhiều hơn nữa và dù cho Tống
Dực có tệ hơn thế nữa, thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi, bởi cái lý lẽ của con
tim đã yêu và chờ đợi suốt mười năm ấy có lẽ đã trở thành chấp niệm trong đời
Tô Mạn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét