Có lẽ cả tối nay cảm xúc của tôi vẫn cứ lơ lửng như thế này
vì sự trở lại của cô ấy.
Vâng, cô ấy đã trở lại, tên cô ấy là Triều!
Đã từ lâu rồi, à mà cũng không lâu lắm đâu từ lúc bắt đọc dạo
mạng ảo, đọc đam mỹ, đọc entry blog, tôi và cô ấy đã có duyên gặp gỡ. Mà có lẽ
chỉ riêng tôi mang một cảm giác yêu thương đơn phương thôi, lặng lẽ đọc những
câu chuyện mà cô ấy dịch, lặng lẽ đọc những dòng entry của cô ấy, và lặng lẽ
rung động.
Cho đến ngày cô ấy thông báo rời đi vì đã mệt mỏi với chốn
này, vài ba câu tiễn biệt nuối tiếc. Nhưng khi đó cô ấy không biết rằng tôi vẫn
dõi theo bước chân của cô ấy về vùng đất mới, vẫn tràn ngập tình yêu với lời
văn mượt mà thì cô ấy lại đột ngột ra đi không một lời nói trước.
Tôi hoang mang và buồn bã, khi tôi còn đang hào hứng say sưa
với những con chữ thì cô ấy đã đủ chán chường để giã từ tất cả. Tôi vẫn ở lại
lang thang khắp nơi để đi tìm dấu tích của cô ấy, để tìm một giọng văn quen thuộc,
nhưng tại thế giới mạng ảo, phù phiếm này, tất cả đều ẩn mình và hóa trang kĩ
càng tôi chẳng thể tìm ra được một chút gì sót lại, chỉ đôi khi nhấp vào địa chỉ
quen thuộc nhìn cái theme mang sắc màu dịu nhẹ kia, một mảng trắng không dữ liệu,
và chờ đợi một lần gặp gỡ.
Giọng văn của cô ấy chẳng phải chất văn hoa mỹ nhất mà tôi
biết đến, nhưng là chất văn đẹp đẽ chân thật nhất có thể chạm vào góc khuất tâm
hồn tôi, êm dịu đằm thắm. Cho dù đã đi và lướt qua rất nhiều những nơi khác
nhau vẫn không thể tìm lại.
Đến ngày hôm nay, sự chờ đợi của tôi cũng được viên mãn, vẫn
cái tên đó, vẫn cô gái đó khoác lên mình màu áo quen thuộc trở lại cùng những lời
văn u buồn đẹp đẽ. Một lần nữa cho tôi cái cảm giác bang khuâng xao xuyến quen thuộc
ấy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét