Đêm, lắng nghe tiếng nhạc cho tâm hồn được tĩnh lặng lại.
Đã hơn 20 năm đi qua những ngày nắng mưa, nhưng vui buồn tuổi
nhỏ, đến giờ nghĩ lại đều trở thành kỉ niệm đẹp. Đã có biết bao con người lướt
qua đời tôi, có những phút chia ly mang nhiều nuối tiếc của tuổi trẻ và hôm nay
mới biết thêm rằng chia ly có đôi khi cũng mang lại cho ta sự nhẹ nhõm.
Khi ta lớn lên, những mối quan hệ càng trở nên phức tạp, nó
không còn đơn thuần chỉ là gia đình, bạn bè và kẻ thù. Có đôi khi trong cuộc
sống này, người bên cạnh lại là kẻ ta chán ghét đến cực điểm nhưng mà vẫn cứ phải
nhẫn nhịn để sống mà cho qua hết tất cả.
Cuộc sống khi lớn lên của tôi cũng đầy ắp những điều phiền
muộn, chẳng phải là những rong chơi ngày nắng hay ngủ một giấc an lành trong tiếng
nhạc vào những ngày mưa. Là những muộn phiền về câu chuyện tương lai, những lo
lắng vụn vặt đời thường, những giận hờn yêu thương khờ dại, những toan tính
trong các mối quan hệ.
Và ngay lúc này đây, nỗi buồn bực như đang cắn xé con tim
tôi, chẳng còn khoan dung, chẳng còn tình nghĩa, nỗi hận thù khiến cho người ta
trở nên ích kỉ và nhỏ nhen. Thế nhưng trong tiếng nhạc êm dịu này tôi không muốn
viết ra thêm những điều hằn học, cay đắng hay than vãn, chỉ có chút cảm khái về
lòng dạ của con người thật thâm sâu khó lường.
Thôi thì hãy để những ngày mưa nắng chúng ta đã đi qua làm dịu
lại cơn giận này…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét