Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Đêm 8/9/2011

Có những thứ tưởng chừng đã ngủ yên nhưng thật ra chúng vẫn tồn tại lặng lẽ trong lòng.
Câu chuyện tình cảm trong “câu chuyện Bắc Kinh” cứ ám ảnh trong tâm trí tôi. Nó như chứng bệnh thấp khớp ở người già, mỗi khi trở trời, lại thấy đau buốt.
Mà có thể bản chất của thứ ám ảnh đó là hai chữ thời gian. Không chỉ có câu chuyện Bắc Kinh mà rất nhiều rất nhiều những câu chuyện tôi đã đọc qua đều để lại trong tôi nỗi hoang mang kì lạ. Từ những câu chuyện đẫm nước mắt, đến những câu chuyện kết thúc đầy hoan hỉ. Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi kết thúc xong, chúng vẫn khiến cho tâm trạng của tôi rất tệ, như phải chia xa một người bạn, một thời gian sau bất chợt nhớ lại, lại có cảm giác hoài niệm cố nhân.
Mỗi câu chuyện như một câu chuyện của đời người, tôi chỉ là một lữ khác qua đường, xem họ khóc cười, phó mặc cho những khung cảnh ấy lướt qua tầm mắt. Câu chuyện vui là một người bạn hoạt bát, câu chuyện buồn là một kẻ nội tâm u uất

0 nhận xét:

:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X
=(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] :-t b-( :-L

Đăng nhận xét