Tình hình là ta đang bấn Phong Duy cực kỳ.
Phong Duy có Phượng Phi Ly, có Đế Đài Xuân, chỉ bấy nhiều thôi cũng đủ điên đảo chúng sinh rồi.
Nghe lại Khuynh Tẫn Thiên Hạ, với Loạn thế phồn hoa, lại nhớ Khuynh Càn.
Muốn viết một cái review cho Khuynh Tẫn Thiên Hạ, nhưng chưa tìm hết cảm xúc…
Lang thang giữa chiều buồn, bước đi vô định, ơ kìa lại sắp đến một mùa giáng sinh.
Có những con tim cô đơn ủ dột, mùa này Sài Gòn không một chút lạnh, thật tưởng niệm khoảng thời gian thuở cấp 3. Mùa này năm ấy, hẳn sẽ có những cơn gió se lạnh ùa về, bâng khuâng ấy,nơi này chẳng thể tìm thấy được. Thèm được ngồi ăn chè ở hàng quán quen, nhớ món canh cải mang theo chút hương gừng cay cay mà ấm áp.
Đang nghe bài Có Một Chút:
Có một chút nhớ nhớ, có một chút yêu yêu
Có một chút bối rối, có một chút hoang mang
Vẫn còn đấy bỡ ngỡ, vẫn còn đấy ngây thơ
Vẫn còn đấy quyến luyến, đêm về vẫn chưa quên
Ta tìm chút hoang mang, đem giấu vào đêm tối
Khi tình vẫn ngây thơ, biết đâu đời lập lờ
Con đường vẫn đơn sơ, ta mãi hoài thương nhớ
Có một chút bối rối, có một chút hoang mang
Vẫn còn đấy bỡ ngỡ, vẫn còn đấy ngây thơ
Vẫn còn đấy quyến luyến, đêm về vẫn chưa quên
Ta tìm chút hoang mang, đem giấu vào đêm tối
Khi tình vẫn ngây thơ, biết đâu đời lập lờ
Con đường vẫn đơn sơ, ta mãi hoài thương nhớ
Thiệt là tâm trạng quá đi a…Ai gieo trong ta nỗi thương nhớ, để đêm về gói vào lòng mộng mơ.