Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Cảm nhận về đoản văn" Trà Duyến"


Trà Duyến
Thể loại: đoản văn đam mỹ, cổ phong nhã vận
Tác giả: Cảnh Du Nhiên


Một sáng, lòng se lạnh nhấm một ngụm thanh trà thấy lòng chợt buồn miên man trôi lạc trong kí ức.
Không gian nơi “Trà duyến” như một sớm một đông lành lạnh mang theo hơi ẩm của sương mai. Một lần tương ngộ, cả đời khó quên.
Hắn là một công tử sinh ra trong gia đình phú quý, sống trong nhung lụa.
Y chỉ là một tiểu nhị nơi trà điếm bé nhỏ ven đường.
Hắn gặp y, như kẻ say được uống một ngụm trà ngon, tâm tình trở nên  ấm áp thanh tịnh đến lạ thường.
Từ đó quyến luyến xuân tình lay lắt nơi tiểu viện.
Thiếu niên được hắn mang về đặt cho cái tên: “Trà nhi”, tên tựa như người thanh tú, như hơi trà lâng lâng phả nhẹ vào gió đông ngày ấy.
Chỉ là một phút xuân tình không mãi dài lâu, hắn rồi cũng phải lo toan đến cả một gia tộc, cưới thê nạp thiếp sinh tử, cũng chẳng còn tâm trí để mà hoan lạc như xưa, không biết đã bao lâu rồi không đặt chân vào tiểu viện.
Năm năm tháng tháng, lòng người dù không đổi, nhưng tình cảnh lại đổi thay.
Y vẫn ngồi đó nơi ghế đá trong vườn , dáng hình đơn bạc đến quạnh quẽ, ánh mắt u buồn chờ đợi trông mong hắn đến.
Nhưng thời gian đã qua, hoa kia đã rũ, ai đã quên ai rồi, hay là dòng đời vô tình bỏ mặc ai. Chợt thấy lòng thắt lại nhớ tới thuở xưa, hắn còn là một vị công tử phong lưu tiêu sái, y còn là một thiếu niên ngây ngô dễ đỏ mặt..
Chân tâm chân ý cũng bị năm tháng vô tình quên lãng, là cố tình quên lãng, hắn là cố ý bỏ quên đi ở nơi độc viện có một thiếu niên vẫn âm thầm chờ đợi hắn.
Y đi rồi, đi như một chiếc là vàng rụng khỏi thân cây, không một ai chú ý, lặng lẽ mà ra đi.
Sương mai đã điểm  trên mái đầu, hắn đặt từng bước chân run rẩy bước vào tiểu viện , nơi đây chỉ còn một mảnh hoang liêu, trà cụ còn đó, hương trà như còn thoang thoảng đâu đây, chỉ là người xưa đã không còn nữa…
Tại sao? Tại sao? Đến khi người đã khuất xa, đến khi sự việc đã không thể cứu vãn, mảnh chân tâm kia đã mãi mãi chôn vùi nơi kí ức xa xăm, con người kia mới có đủ dũng cảm tìm đến nơi tiểu viện tiều điều này. Chợt nhớ tới một câu: "Năm tháng im lìm cũng làm người ta sợ hãi."Im lặng mà đau đớn, mà nuối tiếc, lòng quặn thắt mà chỉ có thể lặng nhìn mọi việc trôi qua trước mắt.
Bỗng muốn uống một chén trà thanh, muốn nhìn thấy Trà nhi thanh tú ngồi ở góc vườn nơi tiểu viện ấy. Lòng buồn như lang thang  vào cõi u mê không lối thoát, chợt như Lí Mạc Sầu khi xưa, ngửa mặt lên trời mà vấn nhân gian: “Hỡi thế gian tình ái là chi?”. Có nuối tiếc, có bi ai bởi vậy mà không tự chủ nghĩ mãi , nếu như khi ấy hắn mạnh mẽ đối diện với tình cảm của chính mình, y sẽ không đau khổ, hắn cũng chẳng phải luyến tiếc, như vậy thật tốt biết bao. Nhưng rồi cũng giật mình thảng thốt, nếu như là mơ tưởng, mà mơ tưởng vốn không phải là sự thật.
Cơn gió đầu đông bắt đầu lộng lộng từng đợt thổi về, một chung trà ấm tiễn bước người đi…

1 nhận xét:

  1. đôi khi còn sống lại khó đối mặt nhau, người đã đi rồi lại dễ nói năng... đáng tiếc, người không còn thì nói làm chi nữa

    Trả lờiXóa