“Đáng tiếc không phải anh.” Là một câu chuyện cũng bình thường như những câu chuyện mà tôi đã từng đọc, có khác chăng chính là dư âm để lại trong tâm trí tôi sau khi câu chuyện kết thúc không phải hình ảnh 2 nhân vật chính đan tay nhau đi đến cuối cuộc đời, mà chính là anh-Trần Vũ Hoa. Một người con trai phải yêu đến chừng nào mới có thể bao dung đến nhường ấy, bóng dáng lặng thầm, trên môi nở một nụ cười buồn dõi theo người con gái anh yêu, nguyện cầu cho cô ấy được hạnh phúc, hình ảnh ấy bỗng dưng khắc sâu trong tâm trí tôi.
Yêu-hẳn anh cũng từng mang theo ích kỉ, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ tình yêu của anh dành cho cô ấy đã trở thành một thứ cố chấp và khao khát. Yêu- chỉ giản đơn như thế thôi cũng khiến cho bao nhiêu người đau khổ, tiếc nuối.
“Đáng tiếc không phải anh” có lẽ là nỗi tiếc nuối của Hướng Huy đối với khoảng thời gian đã đánh mất Diệp Tử khi anh đã ra nước ngoài, cũng có thể là tiếc nuối của Diệp Tử khi những lúc cô đơn nhất người mang đến ấm áp cho cô không phải là người cô vẫn hằng mong nhớ. Mà cũng có thể đó là niềm tiếc nuối cô đơn của Trần Vũ Hoa trong nỗi tự ti, tuyệt vọng trong mối tình đơn phương của mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét