Quả thật là như vậy, tình yêu muôn hình vạn trạng như thế. Tình yêu của họ để lại quá nhiều cay đắng, oán hận và nhiều hơn cả là tiếc nuối.
Phần Na: một cô gái giang hồ, trưởng thành từ cái tuổi mà những người bạn của cô còn đan giấc mộng uyên ương đầu đời. Thế nhưng trái tim khao khát tình yêu đã dẫn dắt số phận của cô đi theo một ngã rẽ khác, đau khổ và nhiều nước mắt, đến khi tình yêu thật sự mỉm cười với cô thì cũng là lúc cô sắp rời xa nhân thế. Tuy nhiên, ít ra chuyện của cô còn có chút hào quang mà tình yêu đem tới. Như Tiểu Bạch đã nói: Tình yêu đã biến một ác quỷ trở thành thiên sứ.
Hiểu Lối: đây có thể coi là nhân vật tương phản với hình ảnh của một Phần Na phong tình lẳng lơ đó. Một Hiểu Lối lạnh lùng thánh khiết và đôi phần kì quặc, tình yêu đầu đời đến với cô như một liều thuốc giải cho nỗi ám ảnh trong quá khứ kéo dài hai mươi năm trời. Những tưởng tình yêu đó sẽ mở ra cho cô một bầu trời tương sáng, ai có ngờ sự thật lại trái khoáy đến chừng ấy. Tình yêu đã biến một thiên sứ trở thành ác quỷ. Sau bao nhiêu biến cố, cùng nhiều đổ vỡ tiếp theo trong cuộc đời, cuối cùng người con gái ấy đã tìm được nơi chốn bình yên. Mặc dù kết thúc như thế để lại cho đọc giả quá nhiều tiếc nuối.
Tiểu Bạch: có lẽ đây là nhân vật có phần may mắn nhất. Cô có một tình yêu đẹp, bắt đầu từ những rung động khờ dại của buổi đầu, đến những năm tháng gian khổ khi phải đối mặt với cơm áo gạo tiền, như đền đáp cho một tình yêu son sắt, cuối cùng thành công đã đến với họ. Tình yêu của Tiểu Bạch và Vệ Bắc đã trải qua biết bao thăng trầm, những tưởng hạnh phúc đã nắm chặt trong lòng bàn tay, những tưởng có thể thiên trường địa cửu, hóa ra chỉ là một chút sẩy chân, hai người họ đã thật sự rời xa hạnh phúc đó. Nếu câu chuyện là một chuỗi dài của nhiều tiếc nuối, thì lần vấp ngã của đôi tình nhân này là đỉnh điểm của sự tiếc nuối dai dẳng. Mặc dù thế những cuộc tình của Tiểu Bạch và Cố Vệ Bắc vẫn là một cuộc tình đẹp cảm động.
Đọc xong câu chuyện, cảm xúc ngổn ngang.Còn nhiều những nhân vật khác, họ đi trên những con đường khác, cứ đi đi mãi, rốt cuộc bao giờ mới ngoảnh đầu nhìn lại…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét