Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Ra đi hay trở về...


Khi em tha thứ cho anh đáng lẽ ra em phải biết điều đó đồng nghĩa với việc trao cho anh cái quyền làm cho em đau thêm lần nữa. Và hôm nay, em phải dứt khoát để bước đi dẫu rằng điều này làm cho em đau đớn chẳng kém gì lần trước. Em biết sự tha thứ chỉ làm cho em nhẹ nhõm nhất thời, giống như lần trước vậy, nhưng mà những ưu phiền thì cứ trông chờ ngay trước mắt, và cứ như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm cho em bị tổn thương.
Anh đừng hứa nếu như đó chỉ lời hứa sớm sẽ lãng quên.
Anh đừng cười đùa cùng em, vì như thế sẽ làm cho em ảo tưởng.
Anh đừng gọi tên em một cách dịu dàng như thế thêm một lần nào nữa, điều đó sẽ làm cho lòng em luyến tiếc biết nhường nào.
Và anh ơi đừng níu kéo, xin anh hãy để cho em lòng quyết tâm đến phút cuối cùng, mặc dù em đã đứng ở một góc im lặng để nghe thấy anh gọi tên em thêm một lần nữa.
Hãy để em về lại với cuộc sống của chính mình, không có anh, không có niềm vui vu vơ, và cũng không có những nỗi buồn tràn về trong đêm vắng.
Tạm biệt anh, ‘Nước Mắt’ của em.

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Cô đơn giữa dòng đời


Mỗi khi màn đêm buông xuống cũng là lúc nỗi cô đơn bao trùm trái tim tôi. Căn phòng ồn ã tiếng cười khi xưa giờ đây chìm trong im ắng, còn đâu đây hơi thở của thời gian. Dường như niềm vui chưa đến với tôi được bao lâu đã vội vã bỏ rơi tôi tìm kiếm mối duyên khác.
Những tưởng rằng trái tim này đã đủ cứng rắn qua sự mài dũa của tháng năm, đã đủ hững hờ với những đổi thay của con người, thế nhưng hết lần này đến lần khác, giọt máu đau đớn kia vẫn cứ từng hồi rỉ ra từng giọt từng giọt, âm ĩ trong những ngày dài đau thương bất tận. Nỗi đau bị người phản bội chưa nguôi ngoai thì nay mai thôi cuộc chia ly kia cũng đến gần, dường như tất cả đã bỏ lại tôi đơn độc nơi này.
Những cuộc vui ngoài kia chỉ làm cho tâm trạng tôi thêm ủ dột, đêm về thao thức không thể đi vào giấc ngủ, tôi cứ nhủ thầm giá như mình có thể mạnh mẽ hơn, có thể vô tình hơn, song cái gọi là tình cảm và những hoài niệm vẫn cứ cắn phá dày vò tôi  không ngơi nghỉ.
Lang thang trên mạng, nơi mà khi xưa tôi vẫn tìm thấy niềm an ủi, thế những có lẽ mọi người đều đã đủ trưởng thành để không còn vin vào một thứ hư ảo tìm nguồn vui nữa, những mối duyên chưa kịp chạm ngõ đã vội vã chia ly. Những tháng ngày này có khác gì khi xưa, từng có một thời chìm trong bóng tối bơ vơ, vô định. Qúa khứ, hiện tại, tương lai sẽ về đâu. Đã đủ mệt mỏi với tình người ấm lạnh, một lần nữa tự nhủ với mình:  tôi ơi! hãy cố lên!

Thơ thẩn


Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Chúng ta đã đi qua những ngày mưa nắng!


Đêm, lắng nghe tiếng nhạc cho tâm hồn được tĩnh lặng lại.
Đã hơn 20 năm đi qua những ngày nắng mưa, nhưng vui buồn tuổi nhỏ, đến giờ nghĩ lại đều trở thành kỉ niệm đẹp. Đã có biết bao con người lướt qua đời tôi, có những phút chia ly mang nhiều nuối tiếc của tuổi trẻ và hôm nay mới biết thêm rằng chia ly có đôi khi cũng mang lại cho ta sự nhẹ nhõm.
Khi ta lớn lên, những mối quan hệ càng trở nên phức tạp, nó không còn đơn thuần chỉ là gia đình, bạn bè và kẻ thù. Có đôi khi trong cuộc sống này, người bên cạnh lại là kẻ ta chán ghét đến cực điểm nhưng mà vẫn cứ phải nhẫn nhịn để sống mà cho qua hết tất cả.
Cuộc sống khi lớn lên của tôi cũng đầy ắp những điều phiền muộn, chẳng phải là những rong chơi ngày nắng hay ngủ một giấc an lành trong tiếng nhạc vào những ngày mưa. Là những muộn phiền về câu chuyện tương lai, những lo lắng vụn vặt đời thường, những giận hờn yêu thương khờ dại, những toan tính trong các mối quan hệ.
Và ngay lúc này đây, nỗi buồn bực như đang cắn xé con tim tôi, chẳng còn khoan dung, chẳng còn tình nghĩa, nỗi hận thù khiến cho người ta trở nên ích kỉ và nhỏ nhen. Thế nhưng trong tiếng nhạc êm dịu này tôi không muốn viết ra thêm những điều hằn học, cay đắng hay than vãn, chỉ có chút cảm khái về lòng dạ của con người thật thâm sâu khó lường.
Thôi thì hãy để những ngày mưa nắng chúng ta đã đi qua làm dịu lại cơn giận này…

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

Và cô ấy đã trở lại!


Có lẽ cả tối nay cảm xúc của tôi vẫn cứ lơ lửng như thế này vì sự trở lại của cô ấy.
Vâng, cô ấy đã trở lại, tên cô ấy là Triều!
Đã từ lâu rồi, à mà cũng không lâu lắm đâu từ lúc bắt đọc dạo mạng ảo, đọc đam mỹ, đọc entry blog, tôi và cô ấy đã có duyên gặp gỡ. Mà có lẽ chỉ riêng tôi mang một cảm giác yêu thương đơn phương thôi, lặng lẽ đọc những câu chuyện mà cô ấy dịch, lặng lẽ đọc những dòng entry của cô ấy, và lặng lẽ rung động.
Cho đến ngày cô ấy thông báo rời đi vì đã mệt mỏi với chốn này, vài ba câu tiễn biệt nuối tiếc. Nhưng khi đó cô ấy không biết rằng tôi vẫn dõi theo bước chân của cô ấy về vùng đất mới, vẫn tràn ngập tình yêu với lời văn mượt mà thì cô ấy lại đột ngột ra đi không một lời nói trước.
Tôi hoang mang và buồn bã, khi tôi còn đang hào hứng say sưa với những con chữ thì cô ấy đã đủ chán chường để giã từ tất cả. Tôi vẫn ở lại lang thang khắp nơi để đi tìm dấu tích của cô ấy, để tìm một giọng văn quen thuộc, nhưng tại thế giới mạng ảo, phù phiếm này, tất cả đều ẩn mình và hóa trang kĩ càng tôi chẳng thể tìm ra được một chút gì sót lại, chỉ đôi khi nhấp vào địa chỉ quen thuộc nhìn cái theme mang sắc màu dịu nhẹ kia, một mảng trắng không dữ liệu, và chờ đợi một lần gặp gỡ.
Giọng văn của cô ấy chẳng phải chất văn hoa mỹ nhất mà tôi biết đến, nhưng là chất văn đẹp đẽ chân thật nhất có thể chạm vào góc khuất tâm hồn tôi, êm dịu đằm thắm. Cho dù đã đi và lướt qua rất nhiều những nơi khác nhau vẫn không thể tìm lại.
Đến ngày hôm nay, sự chờ đợi của tôi cũng được viên mãn, vẫn cái tên đó, vẫn cô gái đó khoác lên mình màu áo quen thuộc trở lại cùng những lời văn u buồn đẹp đẽ. Một lần nữa cho tôi cái cảm giác bang khuâng xao xuyến quen thuộc ấy.

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Bí mật bị thời gian vùi lấp.


Tôi đã đọc câu chuyện này từ khá lâu, nhưng phải đợi cho cảm giác tiếc nuối vì kết thúc của câu chuyện qua đi tôi mới bắt đầu gõ những dòng cảm nhận này.
Một câu chuyện có kết thúc đi khỏi quỹ đạo thường của bao câu chuyện khác, bởi thế mà nó khác lạ, và bởi thế mà nói làm tôi mang một cảm giác khá buồn bực.
Chẳng phải mọi câu chuyện trong thế giới ngôn tình này đều đưa cô gái về bên người đàn ông  tốt nhất  yêu thương cô nhất hay sao?

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Gong Gil−Một vẻ đẹp dịu dàng.

Biết đến “The King and the clown” sau 7 năm bộ phim này ra mắt.
Đó là một lần tình cờ lướt web, bắt gặp tạo hình Gong Gil của Lee Jun Ki, trước mắt của tôi chính là một hình ảnh thiếu niên đứng đối diện chiếc gương, khuôn mặt u buồn, ánh mắt nhìn xa xăm. Và cũng chính ấn tượng khá lạ lẫm về tạo hình nhân vật đó, tôi tìm đến “The king and the clown” để giải tỏa lòng hiếu kì.

Mở đầu phim là cảnh hai chàng hề diễn tuồng, cho đến khi tấm vải che mặt được vén lên, hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp của Gong Gil, cũng như bất cứ ai, tôi đã cảm thấy bất ngờ, bất ngờ trước vẻ đẹp tuyệt mỹ mềm mại của một chàng trai, mà cũng rất đỗi tự nhiên không chút gượng gạo.
Điều đó đã khiến tôi chỉ chăm chăm chú ý những đoạn có Gong Gil trong lần đầu tiên xem phim.  Nhưng hình ảnh đẹp đẽ đó ám ảnh tôi mãi, khiến tôi phải xem phim lần thứ 2, thứ 3, để  hiểu rõ về nhân vật này cũng như nội dung phim.
Tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi Gong Gil, từ từng cử chỉ, nét mặt, nụ cười ánh mắt… đều toát lên sự dịu dàng vừa khiến cho người ta thư thái, lại có lúc đau lòng.
Sẽ sai lầm nếu đánh giá cử chỉ của Gong Gil là ẻo lả, tôi cho đó là sự dịu dàng thanh thoát đẹp đẽ của một thiếu niên.
Sự dịu dàng ấy vượt lên trên cả cái dịu dàng của bất cứ một nữ diễn viên nào tôi từng biết đến, nó tự nhiên như thể chính bản thân Gong Gil là như thế, ăn nhập đến tận xương tủy.
Và Lee Jun Ki đã rất thành công khi thể hiện một Gong Gil xinh đẹp đến thế, mà cho dù đã xem những bộ phim thành công sau này của Lee, tôi cũng không thể quên một Gong Gil của thuở ban đầu.